Wednesday, July 1, 2020

[Truyện dịch] ROBOT HEART [3] - Cat Bell

TRÁI TIM ROBOT [3]

Tựa gốc: ROBOT HEART [3]
Tác giả: Cat Bell
Minh họa: Mitemin
Nguồn: syosetu.com
(vào nguồn để xem tranh minh họa)


Ta sẽ cho ngươi trái tim.
Vì ta sẽ tạo ra một trái tim tuyệt vời khiến ngươi hài lòng.


Ở một nơi tận cùng, tận cùng trái đất, có một căn nhà nhỏ.
Một căn nhà nhỏ ngổn ngang những thứ vặt vãnh.
Nơi ấy có một ông lão và một robot đang sống cùng nhau.

Lão ấy là một vị tiến sĩ tuyệt vời, nếu nói tuyệt vời đến độ nào, thì đó là hết sức tuyệt vời đến mức không gì ông không thể tạo ra được.
Tuy nhiên, vị tiến sĩ này, mặc dù rất tài ba, nhưng mọi việc trong nhà, toàn bộ từ nấu ăn dọn dẹp giặt giũ, đến cả việc tìm đôi vớ bản thân muốn mang, ông lại tệ cực kỳ.

Tiến sĩ ngay từ trước khi trở thành một ông lão, đã luôn như vậy rồi, nên ông đã tạo ra một con robot, và giao phó mọi việc trong nhà cho nó.
Con robot cực kỳ ưu tú, mãi từ trước khi tiến sĩ trở thành ông lão, nó đã giữ nhiệm vụ ở bên cạnh ông rồi.
Mọi việc trong nhà, từ nấu ăn dọn dẹp giặt giũ, cho đến tiến sĩ muốn mang đôi vớ thế nào, nó đều nắm rõ một cách hoàn hảo.

Vậy nên cho dù lúc nào ở đâu, robot cũng ở bên tiến sĩ, lúc nào cũng ở cùng nhau.

Một ngày nọ, tiến sĩ đột nhiên nói với robot,
“Ngươi đã làm việc rất nhiều. Làm việc một thời gian dài.
Cũng chẳng nói lời phàn nàn hay bất mãn gì cả.
Ta muốn có gì đó để cảm ơn.
Ta muốn cho ngươi một trái tim.
Ta sẽ tạo ra một trái tim. Một trái tim tuyệt vời mà ngươi sẽ cảm thấy hài lòng đó.”
Tiến sĩ nhanh chóng làm ra một trái tim.
Màu sắc tươi tắn, hình dạng mềm mại. Là một trái tim đẹp mắt mà bất cứ ai cũng sẽ hài lòng.
Nhưng con robot nhận lấy trái tim, chẳng cảm tạ gì mà nói rằng.
“Xin tiến sĩ hãy thay quần áo.
Cái áo ấy ngài đã mặc 2 ngày rồi.”
Tiến sĩ nghiêng đầu ngờ vực, rồi xỏ tay vào chiếc áo sạch đã được ủi phẳng phiu.
Tiến sĩ lại tạo ra một trái tim.
Màu sắc rực rỡ, dáng hình uy nghi. Là một trái tim mạnh mẽ mà bất cứ ai cũng sẽ đố kỵ.
Nhưng con robot nhận lấy trái tim, chẳng lấy làm tự hào gì mà nói rằng.
“Xin tiến sĩ hãy dùng bữa.
Hôm nay ngài vẫn chưa ăn sáng ăn trưa gì cả.”
Tiến sĩ thở dài, cắn to một miếng bánh phủ sốt xi-rô.

Hôm nay tiến sĩ cũng tạo một trái tim.
Màu sắc thanh khiết, hình dáng giản dị. Là một trái tim xinh đẹp lay động lòng người.
Nhưng con robot nhận lấy trái tim, chẳng cười lấy chút nào mà nói rằng.
“Xin tiến sĩ hãy đi tắm.
Mặt, cơ thể, tóc tay người đều đen nhẻm dầu máy cả.”
Tiến sĩ buông thõng vai, thả mình vào bồn tắm bồng bềnh bọt xà phòng.

Tiến sĩ lại tạo một trái tim thêm lần nữa.
Màu sắc rạng rỡ, hình dạng nhỏ nhắn. Là một trái tim vui vẻ mà bất cứ ai cũng sẽ bị thu hút.
Nhưng con robot nhận lấy trái tim, chẳng lấy làm hào hứng gì mà nói rằng.
“Xin tiến sĩ hãy lên giường ngủ.
Từ hôm qua ngài vẫn chưa chợp mắt chút nào.”
Tiến sĩ phiền não, kéo tấm chăn thơm mùi nắng đã hong ấm dưới ánh mặt trời.

Tiến sĩ vừa ngủ vừa ngẫm nghĩ. Rốt cuộc không đúng ở chỗ nào.
Thời gian tiến sĩ có thể suy nghĩ đã chẳng còn bao nhiêu nữa rồi.
Ông đã quyết định hành trình của mình, chẳng bao lâu sẽ đến thiên đường.
Đó là chuyện có chút lo lắng, cô đơn, và một chút buồn, nhưng là điều không thể nào tránh khỏi.

Ngày hôm ấy, tiến sĩ lại tạo một trái tim.
Cố gắng hết sức tạo một trái tim.
Ông ngủ rất ít, quên ăn quên tắm, quên cả thay quần áo để tạo nên trái tim ấy.
Màu sắc lộng lẫy, hình dáng nuột nà. Là một trái tim tuyệt hảo mà bất cứ ai cũng sẽ ao ước.
Lần này chắc chắn là con robot sẽ phải chú ý đến nó.
Nhưng con robot nhận lấy trái tim, dùng cả hai tay nghiền nát nó.
Vị tiến sĩ kinh ngạc.
“Tại sao ngươi lại làm thế.
Đó là một trái tim tuyệt đẹp, phù hợp hoàn hảo với ngươi vậy mà.”

Robot bằng hai cánh tay sắt cứng lạnh, nhẹ nhàng nắm đôi tay lấm lem dầu mỡ của tiến sĩ và nói.
“Ngài sắp sửa đi xa rồi. Tôi sẽ chỉ còn lại một mình.
Một trái tim nơi thế giới vắng bóng ngài, sẽ còn ý nghĩa gì nữa chứ.
Dù cho có nhận được một trái tim thế nào, chắc chắn nó cũng sớm vỡ nát mà thôi.
Nếu như ngài thật sự vì tôi, thì khi ngài ra đi, xin làm ơn hãy mang tôi theo với.
Kể từ nay về sau, cũng như trước đến giờ vậy.
Xin đừng để lại những thứ giống như trái tim rồi ra đi như thế.”

Đêm yên tĩnh với những ngôi sao lấp lánh.
Đã đến lúc tiến sĩ phải khởi hành.
Đó là chuyện có chút lo lắng, cô đơn, và một chút buồn, nhưng tiến sĩ đã không còn thấy gì lo lắng, cô đơn hay thậm chí là buồn bã.

Vì đã có robot bên cạnh tiến sĩ,
Kể từ nay về sau, cũng như trước đến giờ,
Mãi mãi ở bên cạnh ông.

No comments:

Post a Comment